Tịnh Thủy Hồng Liên
Phan_60
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy gân xanh phình lên, chẳng qua cuối cùng vẫn không phát tác, chỉ là càng lúc càng giở khóc giở cười. Trước đó Mộ Dung Bạc Nhai biểu hiện ra rất là phong độ a, thì ra toàn bộ là cố nén, không biết bình thường đã có phải lén nghẹn tới thổ huyết không.
Tạm thời, tạm thời không truy cứu nữa. Y nghĩ.
Có một quỷ gây sự này làm bạn, có thể làm vài chuyện lông gà vỏ tỏi tổn thương gân não, thật ra mới là lạc thú chân chính trong nhân sinh a.
Nửa khắc sau…
“Ngươi… sao lại… dễ tiến vào hơn ta tưởng.” Hoàng Linh Vũ gian nan nói xong, trên mặt có chút nóng. Xem xuân cung đồ là một chuyện, viết học thuật luận văn về xuân cung mật sử cổ đại là một chuyện, nhưng khi chân chính tự thân làm chuyện đó trên người tình lữ lại là chuyện khác, chỉ riêng nói ra miệng, đã có thể khiến mặt người đông cứng, toàn thân nóng bừng.
Lúc này, thế nhưng còn rất tự nhiên nhớ tới tranh minh họa tư thế mà học sinh Cao Quản đặc biệt thiết kế cho y, Hoàng Linh Vũ càng phát giác mình quẫn bách tới mức không chỗ tự chôn, vì hòa hoãn áp lực tâm lý, tìm chuyện cười né tránh, cố ý lạnh giọng nói: “Ngươi chắc không phải trước ta đã có nam nhân khác rồi đi.”
Mộ Dung Bạc Nhai vốn còn đang nhíu mày chịu đựng cực khổ, nghe y hỏi như thế, cảm giác không thích ứng gì đó cũng không bận tâm, cuống quýt nói: “Không phải không phải, tuyệt đối không phải!” Hắn còn muốn trở người dùng ánh mắt chân thành chứng minh sự thanh bạch của mình, nhưng ngặc nỗi mới xoay được một nửa, đã bị sự đau đớn quái dị làm tiến lùi không xong, chỉ có thể đông cứng tại chỗ, gần như sắp khóc tới nơi, “Trừ ngươi ra, sao ta có thể cam tâm a. Sao ngươi có thể vu tội ta như thế.”
“Hiện thế báo, tới rất nhanh.” Hoàng Linh Vũ cũng không an ủi hắn, thấp giọng nói.
Có lẽ là vì khác biệt vị trí, nên Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy bất luận thân hay tâm đều vô cùng yếu ớt, không có được sự an ủi của Hoàng Linh Vũ thì cũng thôi đi, thế nhưng còn nghe được mấy từ gì mà hiện thế báo, giống như đang chế nhạo hắn tự tìm tội chịu.
Càng nghĩ càng ủy khuất, hắn ở Sài Đô kiên trì gần nửa tháng làm việc vì có thể sớm ngày gặp được y, cưỡi ngựa bôn ba hai ngày đêm cũng vì có thể sớm gặp được y vài giờ. Gặp được người rồi, hoan hỉ đầy lòng cái gì cũng đào ra hết, run run rẩy rẩy chỉ muốn đối phương cao hứng, kết quả không những không có được sự an ủi dịu dàng, còn phải chịu hiểu lầm như thế.
Nam nhân có lúc cũng rất yếu đuối. Mộ Dung Bạc Nhai là nam nhân, còn là nam nhân thỉnh thoảng của thỉnh thoảng sẽ trở nên yếu đuối. Hắn nhịn nửa ngày nhịn không nổi nữa, ô ô bắt đầu khóc dưới thân Hoàng Linh Vũ.
Nắp chặn nước một khi mở ra, thì không thu lại được. Tương truyền Đại Vũ trị thủy phải lấy khai thông làm chủ, mà cha của Đại Vũ trị thủy lại đông nhét tây nhét cái gì cũng nhét làm chủ, hiện tại nắp chặn nước mắt của Mộ Dung Bạc Nhai cũng giống như thế.
Thật ra hắn đã rất lâu chưa từng khóc, từ khi khi nhớ mọi chuyện đã rất ít khóc, mấy lần cực ít không phải là bị hạt bụi rơi thì chính là bị dịch gừng bắn vào mắt, vì tai ương của mình mà khó chịu đến khóc, còn ngoài ra là chuyện trước nay chưa từng có.
Cũng chính vì như thế, ủy khuất càng không biết nên làm sao ứng phó trào lên cuồn cuộn, run rẩy nghiêng người nằm trên đá thấp giọng rấm rức. Nhưng mỗi chấn động co rút cũng chỉ càng phát giác sự tồn tại của người thân cận nhất trong nội thể, càng cảm thấy buồn hơn.
Hoàng Linh Vũ cũng không nghĩ tới người này lại bắt đầu khóc như vậy, y còn đang nỗ lực tiến vào, thân thể của Mộ Dung Bạc Nhai run rẩy càng lúc càng lợi hại, chỉ khiến y toàn thân đau đớn, không biết làm sao mới tốt.
Cũng may mà không thẹn là người hai đời, nỗ lực nhịn xuống yêu cầu bên ngoài, suy nghĩ một chút cũng hiểu được nguyên nhân. Nhịn không được lại vừa đau lòng vừa buồn cười, cúi người ôm hắn vào lòng, nói: “Là ta không đúng, nhưng ngươi cũng nên nghe hiểu lời ta nói a. Ta nói ngươi hiện thế báo, là nói vừa rồi ngươi còn hoài nghi ta và Sí Diệm có cái gì đó, hiện tại ta một báo trả một báo, cho dù hiểu rõ ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng đi tìm người khác, cũng muốn vu tội ngươi. Nghe hiểu chưa, còn buồn nữa không?”
“Ngươi, ngươi luôn khi dễ ta a.” Mộ Dung Bạc Nhai lúc này nghĩ thông rồi, nhưng nước mắt trong khóe thì chưa tan, muốn cười cũng cười không nổi, chỉ có thể dùng tay che mặt, “Ngươi sao có thể ức hiếp người như vậy…”
“Ai, ta nói ngươi a.” Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười, biết hắn xấu hổ, cũng đành để hắn tự che kín mặt mũi, biểu diễn màn ‘bịt tai trộm chuông’ phiên bản Bạc Nhai. Trong lòng thì thấy hạnh phúc, lại thầm nghĩ vài chuyện tạp nham, thậm chí nghĩ tới sau này phải đem câu chuyện bịt tai trộm chuông kể cho Bạc Nhai nghe, thuận tiện chế nhạo hành động hôm nay của hắn.
Q.3 - Chương 166: Ánh Nghiêng Bóng Đổ.
Có thể nói, động tác của Hoàng Linh Vũ rất dịu dàng, so với sự vô pháp khống chế như cuồng phong quá cảnh của Mộ Dung Bạc Nhai đối với y lần đó, Hoàng Linh Vũ quả thật có thể nói là hoa thổi lá rụng. Tỉ mỉ cẩn thận, thủy nhuận ôn hòa.
Nước tràn qua trước ngực hai người, Mộ Dung Bạc Nhai bị áp đảo trên cự thạch, bên tai có tiếng nước lưu động róc rách, thông qua kẻ hỡ giữa lá, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống như đường vân trong bóng râm, vì thế rêu xanh ẩm ướt trên bờ, đá cụi ướt đẫm, bọt nước tung tóe, toàn bộ đều lấp lánh ánh sáng dịu dàng. So với sự se lạnh trong nước, nhiệt độ trên thân thể Hoàng Linh Vũ rõ ràng hơn, giống như những đường vằn tươi diễm to lớn chiếm cứ trung điểm trang họa, vì thế trong mắt trừ y ra, thì không còn gì khác.
Trong lòng trừ ái mộ, vẫn là ái mộ. Vừa không xấu hổ vừa không bất cam, vì đối phương là người này, cho nên làm gì cũng đều có thể tự nhiên. Chỉ có trước mặt y, tất cả những gì che giấu, ẩn mật đều là dư thừa. Chỉ hy vọng từ nay về sau, bất luận ngủ hay thức, đều tuyệt không quên y. Chỉ cần có thể cảm nhận được sự tồn tại của y, cho dù bên ngoài là nhiễu loạn vô tận, cũng có thể có dũng khí không bao giờ cạn để đối mặt. Một khi nghĩ đến giải quyết tất cả mọi chuyện rồi, thì có thể từ bỏ tất cả cùng y ở bên nhau một khắc không rời, trên người đã tràn đầy sức lực.
Thật ra mấy thứ ‘tôn nghiêm nam nhân’ tính là gì chứ, đều chẳng qua là những ngôn từ giữ mặt mũi thôi. Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ không thông, tại sao có người ngoài miệng thì bảo là khuynh tâm tương ái, nhưng chung quy vào thời khắc cuối cùng, cũng không nguyện để bản thân nằm bên dưới. Lẽ nào như vậy mới là tiêu chí của nam nhân chân chính?
Loại hành động một bên cho rằng nằm dưới người khác là phá hoại tôn nghiêm nam nhân, một bên lại áp người mà mình yêu nhất ở dưới thân, sao có thể gọi là ‘tương ái’, chẳng qua là đem dục vọng xây dựng trên sự thư phục của đối phương mà thôi.
Hai người nếu đã có nhau, thì chính là có thế giới của nhau.
Hắn nguyện ý để y, không phải là ủy khuất cầu toàn, cũng không phải khuất nhục không biết làm sao, mà là vì tin tưởng. Chính là, chính là, bọn họ có thế giới của nhau, cuối cùng luôn sẽ về bên nhau.
Hoàng Linh Vũ càng khó thể tự kìm chế, chỉ cảm thấy huyết dịch nguyên thủy dần dần dâng trào, đánh trống, tiếp theo là sôi sục trong lòng. Lý trí mông lung ẩn ẩn nhớ tới trước kia khi nghiên cứu xuân cung đồ cùng các bạn học nam, còn có thể dùng góc độ chuyên nghiệp phân tích toàn diện các động tác ưu thế nhất, sau đó trong Lục Mang Lâu nhận được ‘tranh diễn tả tư thế’ mà học sinh đặc biệt tặng, xem xong chẳng qua cười mà thôi. Nhưng hôm nay lại dễ dàng bị yêu cầu càng lúc càng trào dâng hun mê đầu óc như thế, chẳng lẽ quả nhiên là ‘vì đang ở trong núi, mây nhiều lại không biết ở đâu’? Chỉ vì rơi vào trong cạm bẫy tên là Mộ Dung Bạc Nhai, cho nên mới khó thể bảo trì lý trí.
Mộ Dung Bạc Nhai đã dần thần trí không rõ, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, trong lúc mơ hồ dường như có nói gì đó.
Hoàng Linh Vũ ngây ngẩn, từ trong chuyên chú phân ra được một chút tư duy, hỏi hắn: “Rất đau sao?” Tiến tới cạnh môi hắn, mới nghe thấy hắn rên rỉ như đang mắng chửi gì đó “Đã luyện tập nhiều như thế rồi, sao còn chặt như vậy…”
“Luyện tập? Luyện tập cái gì?”
Mộ Dung Bạc Nhai thần trí mơ màng, lắc đầu cự tuyệt: “Ta sợ mình chặt quá, trước đó đã bắt đầu dùng dược thả lỏng rồi.”
Vừa mới nói xong, liền bị dọa nhảy dựng, giống như rút gân vươn tay đẩy Hoàng Linh Vũ ra.
“Ai ai, ngươi làm gì vậy?” Hoàng Linh Vũ lập tức bị đẩy khỏi người Mộ Dung Bạc Nhai rơi vào trong dòng nước lạnh, khác biệt thiên đường địa ngục này khiến người đặc biệt thất vọng, nhưng lực chú ý lại toàn bộ bị hấp dẫn trong câu trả lời của Mộ Dung Bạc Nhai. “Lẽ nào ngươi… khó trách lại thoải mái như thế!” Nói tới phần sau, Hoàng Linh Vũ nặng nề cảm thán, thật sâu biểu dương.
Lúc này Mộ Dung Bạc Nhai sao chịu được chê cười, nên lại che mặt, cũng không biết đã đỏ ra dạng nào. Trong lòng Hoàng Linh Vũ có chút chua cũng có chút cay, còn có loại hạnh phúc đau đớn, trước đây y là người dám yêu cũng dám hận, cho nên chỉ cần bản thân cam tâm tình nguyện, thì căn bản không để tâm đối phương có chịu bỏ ra không. Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai lại có thể làm tới mức này, hơn nữa vô dục vô cầu, chỉ dựa vào một cỗ chấp niệm, nhiều lần phân tán ly biệt cũng chưa từng thay đổi tâm ý.
Nhưng không qua bao lâu, Mộ Dung Bạc Nhai giống như con tôm bị luột chín nhảy bắn lên, vẻ mặt đau khổ vô cùng, tóm lấy Hoàng Linh Vũ, phẫn hận nói: “Tại sao luôn như vậy! Tại sao luôn tách ra một bên, ngươi không thể làm cho tốt sao, lẽ nào ta không có lực hấp dẫn tới vậy sao!” Nhìn biểu tình hắn, rõ ràng là muốn lên lên không được, muốn xuống xuống không xong, mặt nhăn thành một cục.
“Ai! Mộ Dung Bạc Nhai, ngươi… ngươi thật khiến ta hết chỗ nói.”
___
Khi trăng treo cao ba sào, một bóng râm quái dị nghiêng nghiêng ngả ngả vọt vào trong doanh khu của Nam Vương quân.
Mộ Dung Bạc Nhai vừa đáp đất đã nhịn không được lảo đảo một chút, may mà vì kinh nghiệm lâm địch phong phú, ứng biến cũng nhanh, nên không làm Hoàng Linh Vũ bị ngã.
Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười nói: “Ta đã nói ngừng rồi, ngươi lại cứ muốn tiến tới, xem đi, khó chịu là ai.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhờ ánh trăng liếc Hoàng Linh Vũ một cái, thấy cho dù trong ánh trăng tái trắng, trên mặt Hoàng Linh Vũ cũng tản phát ra sự ôn nhuận như trân châu, thậm chí còn có chút hồng hào nhìn yếu nhược, trong lòng khỏi phải nói là thấy đẹp cỡ nào.
Chẳng qua là cây thì so vỏ, người thì so mặt, hắn vẫn tranh mạnh hiếu thắng kề vào tai y tà ác chế nhạo: “Ngươi cứ nói đi, ngươi dám nói tư vị của lão tử không tốt sao? Vừa rồi còn không phải làm đến hồn muốn lìa xác sao, lão tử còn sợ ngươi mất hồn phách đó.”
Hoàng Linh Vũ cười lạnh: “Nếu ngươi đã biết bản thân để tiểu gia ta làm thoải mái như thế, cũng được, hiếm khi ngươi hiếu tâm như vậy, tiểu gia ta cũng đành miễn cưỡng khó xử__ sau này đều chỉ ở trên không ở dưới!”
Nghe tới đây, Mộ Dung Bạc Nhai nào còn dám ỷ mạnh, chỉ thiếu điều muốn vái lạy người trong lòng cầu tha: “Lần sau để ta được không, chúng ta luân phiên đi, vừa rồi không phải đã nói xong rồi sao.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Hoàng Linh Vũ không nhịn được rùng mình. Mộ Dung Bạc Nhai khẩn trương trách: “Ngươi xem ngươi kìa, ai, chuyện này cũng có thể giành ai làm được?”
Y phục của họ mặc đã toàn bộ bị Mộ Dung Bạc Nhai cấp bách như lửa ném vào trong nước, may mà hắn sớm đã dự liệu được trong tình hình đặc thù có thể sẽ tạo thành tổn thương ‘không thể bù đắp’ cho y vật, nên khi tìm đường đã chuẩn bị sẵn y vật thay thế cho hai người treo trên thân cây cạnh đó. Chỉ là dù sao vẫn là đến vội vàng đi vội vàng, nên quên mất mang theo khăn để lau người.
Lúc đó Hoàng Linh Vũ đã đem y phục được phân cho mình hiến ra, Mộ Dung Bạc Nhai còn chưa kịp ngăn cản, đã bị Hoàng Linh Vũ dùng ngoại bào của bản thân bao lấy hắn từ đầu tới chân. Hại hắn đau lòng không thôi, sợ Hoàng Linh Vũ vì vậy mà bị gió thổi đổ bệnh, suốt đường đều cẩn thận che y không để bị gió thổi.
“Đã là mùa hạ rồi, ngươi gấp cái gì chứ.” Hoàng Linh Vũ cười nói, vừa ra hiệu hắn đi tới.
“Xuỵt!” Mộ Dung Bạc Nhai dừng bước, nhìn chằm chằm vào lều trướng của Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Có người đang nói chuyện bên trong.”
“Ân.” Hoàng Linh Vũ gật đầu, y cũng chú ý thấy, không phải là giọng nói mà mình quen biết.
Q.3 - Chương 167: Nhân Sen Ngọt Đắng.
Mộ Dung Bạc Nhai cẩn thận tiếp cận, lỗ tai hai người rất thính, cũng chỉ nghe thấp thoáng tiếng nói chuyện, một nam tử mang theo âm bản địa đang nói: “Lục phu nhân, ngươi xem quân sư suốt đêm còn chưa trở về, có phải thật sự bị dã nam nhân dụ đi mất rồi không!”
Hai người quay mặt nhìn nhau__ “Dã nam nhân”?
Hoàng Linh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, người trong quân doanh quen biết ‘Lục phu nhân’ chiếm đa số, mà chỉ rất ít người mới nhận ra được Mộ Dung Bạc Nhai. Sí Diệm vốn chiếm danh hiệu ‘phu nhân’ của y để che giấu thân phận của mình, thuận tiện tùy quân, hiện tại các sĩ binh thấy y bị Bạc Nhai mang đi, còn cả đêm không về, cư nhiên cho rằng y là ‘một nhánh hồng hạnh xuất tường’. Ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, chỉ thấy Bạc Nhai nhíu mày trầm tư. Hai người quen biết cũng tính là đã nhiều năm, Hoàng Linh Vũ còn có thể không biết chút tiểu tâm nhãn của hắn sao, đại khái là đang nghĩ làm sao đuổi Sí Diệm xuống khỏi bảo tọa phu nhân.
“Trước tiên bỏ ta xuống rồi tính.”
“Thế nào, bị ta ôm đi vào sợ người ta thấy hay sao?”
Hoàng Linh Vũ bị hắn ôm như thế, cầm nạng của mình. Ánh mắt di chuyển lên bầu trời sao, một lát lại chuyển tới chỗ quân trướng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mộ Dung Bạc Nhai vẫn y lời đặt người xuống, chỉnh lại y sam cho y, nói: “Cho dù đi vào, thấy bộ dáng y sam bất chỉnh của ngươi, Sí Diệm còn có thể đoán không ra sao?”
“Ta đây không phải lo lắng hắn vì ta mà ăn dấm của ngươi sao?” (*Nghĩa là ghen vì ngươi)
“Dấm của ta? Ngươi không lộn đi, rốt cuộc là dấm của ta hay của ngươi đây?”
“Ngươi chắc không quên chứ, thật ra hắn thích ngươi mà.”
Mộ Dung Bạc Nhai đau đầu nói: “Quan hệ này thật hỗn loạn, đã là chuyện của ngàn năm trước rồi. Bỏ đi, cứ vào trước đã, bên ngoài lại nổi gió rồi.”
Khi hai người dìu nhau đi vào trướng, vừa đúng lúc đụng phải ba bốn binh sĩ lục tục từ trong đi ra. Vừa mới ra đã thấy ngay chính chủ và ‘dã nam nhân’ của vấn đề về, ai nấy quẫn bách tới không nói nên lời, cuối cùng đi ra là một kẻ khá to gan, kéo Hoàng Linh Vũ báo oán: “Quân sư, phu nhân của ngươi hiền đức như thế, ngươi sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn a!”
“Ô? Ta lại không phải là cùng nữ nhân ra ngoài, sao ai nấy đều cho rằng ta hồng hạnh xuất tường chứ!”
Một người khác nhỏ giọng lầm bầm: “Đây không phải là toàn quân đều biết quân sư không thích hồng trang mà thích võ trang sao chứ…”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe vậy nhất thời thấy mất mặt, gõ lên trán binh sĩ đó: “Câu này sao có thể dùng như vậy, quân sư lại không thích nữ tử, cũng không phải là nữ phẫn nam trang, đừng nói bậy bạ, có thời gian rảnh rỗi thì đi đọc vài quyển sách rồi hẵn nói sau.”
“Quân sư, ngươi xem, dã nam nhân này ngay cả động tác quen thuộc của ngươi cũng học được, còn dám nói không có quan hệ sao? Phu nhân của ngài là một người hiền tuệ, lại tài cán, lại có thể binh không dính máu đẩy lùi vạn địch quân, theo ta thấy, nếu ngài thật sự thích người khác, cũng không thể để phu nhân của ngài làm nhỏ.”
Một phen ồn ào, khi đi vào trong lều trướng, Mộ Dung Sí Diệm sớm đã biết là ai sắp vào.
Chỉ thấy trong lều trướng đốt đèn lồng__ cũng tính là đãi ngộ đặc thù của quân sư, trong những trướng khác chỉ có thể mượn chút ánh sáng của ngọn đèn treo chung bên ngoài. Mộ Dung Sí Diệm đang ngồi xổm trên chăn nệm của Hoàng Linh Vũ, chăn nệm bên cạnh có hơi loạn, chắc là vừa rồi đem chỗ của mình cho những binh sĩ kia ngồi.
Nhìn điệu bộ này, thiên vị ai ai cũng thấy khó chịu, Hoàng Linh Vũ thở dài, đưa nạng cho Sí Diệm, mình thì ngồi vào vị trí đối diện, vỗ vỗ nửa bên còn lại, để Mộ Dung Bạc Nhai ngồi xuống.
Mộ Dung Sí Diệm ngây ngốc nhìn hai người, giống như không có phản ứng, qua một lúc mới tỉnh lại, trách cứ trừng Mộ Dung Bạc Nhai một cái, làm hai người họ đều cảm thấy mù mờ khó hiểu.
Hắn từ dưới chăn của Hoàng Linh Vũ lục ra một gói đồ, mở vén từng góc, động tác đó vô cùng cẩn thận, giống như bên trong có thứ gì trân quý lắm. Đến khi đã ‘lột sạch’, mới thấy được hóa ra là một bọc đài sen…
“Di? Đây không phải là đài sen ta bảo Mạc Am đưa tới sao?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi.
“Nga, đích thật là chú đại khuyển nhà ngươi đưa tới, không những đưa cái này, còn đưa tới bảy thanh tiểu đao của ngươi, cho nên, buổi chiều ta đã biết ngươi sẽ đến.” Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ một cái, “Huynh trưởng ngay cả vũ khí cũng không cần, hai người các ngươi rốt cuộc ở bên ngoài chơi cái gì.”
Hoàng Linh Vũ ho khan vài tiếng, thuận thế ném ánh mắt sang Bạc Nhai, để tên thích tiện nghi này trả lời vấn đề.
Mộ Dung Bạc Nhai lớn tiếng không biết thẹn nói: “Chẳng qua là ‘chơi’ vài chuyện thiếu nhi không nên biết, tứ đệ không hỏi thì thôi, nếu đã hỏi rồi, ngày khác ta bảo Linh Vũ đưa tới một quyển [Cửu dương mật sách], thế nào?” Vừa nói xong, sau đầu đã bị đánh một cú, may mà lực đạo không lớn, nếu không chiếu theo tỉ lệ số lần chịu đánh trong ngày, thì thật là đòi mạng.
Sí Diệm vô cùng cao hứng đáp ứng, sau đó thành thạo tách đài sen, phân một nửa cho Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ, mình một nửa.
Hoàng Linh Vũ cười vô sỉ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, làm khẩu hình miệng nói với hắn: “Tín__ vật__ định __ tình!”
Mộ Dung Bạc Nhai nhất thời đau đầu, vốn cho rằng không dễ gì mới đào tâm đào óc nghĩ ra phương thức định tình đặc biệt này, để Hoàng Linh Vũ ăn xong thứ này rồi thì không thể ói ra được cũng không thể hối hận. Nào biết hành động hôm nay, lại là một bên là Sí Diệm, một bên là hắn và Hoàng Linh Vũ, ba người cùng định tình.
Bạc Nhai giúp Hoàng Linh Vũ lột hết vỏ xanh, hai người đều nghĩ tới tình hình lần đầu Hoàng Linh Vũ ăn hạt sen, nhìn nhau mà cười. Nhưng Sí Diệm lại không thức thời chen vào hỏi: “Di! Tại sao ngươi lại bỏ tâm sen đi?”
Bạc Nhai nghe thế ngạc nhiên, ánh mắt cũng chuyển về phía Sí Diệm, chỉ thấy Sí Diệm đang bỏ một hạt sen non mịn trắng trẻo vào miệng, quả nhiên là không bỏ tim sen, vì thấy động tác bên này của hắn mà dừng lại.
“Đương nhiên là vì vị đạo đắng. Sí Diệm, lẽ nào ngươi thích vị đắng?”
“Đắng? Không đắng a.” Mộ Dung Sí Diệm mù mờ nói: “Ngược lại rất ngọt, giống như nước đường.”
Mộ Dung Bạc Nhai kỳ quái nói: “Thật lạ a, tim sen ngâm trà được mệnh danh là đắng tới phát chua…”
Hoàng Linh Vũ vô cùng kỳ quái nói: “Thật lạ a! Hoàng liên rõ ràng có thể đắng chết người, nhưng thỏ ăn vào chỉ chảy nước mắt…”
Hai huynh đệ Mộ Dung Sí Diệm và Mộ Dung Bạc Nhai nghe y nói như thế, hiếu kỳ chuyển mắt về phía y, Sí Diệm ngây ngốc cười nhìn y, Bạc Nhai bất đắc dĩ nói: “Ngươi có phải hiểu lầm gì không, hoàng liên… hoàng liên và hạt sen, ngó sen, hoa sen vân vân, một chút quan hệ cũng không có.” (Âm hán việt của sen là ‘liên’)
“A, là vậy sao?”
“Đương nhiên là vậy. Chữ liên của hoàng liên và chữ liên của đài sen cũng viết không giống nhau. Lẽ nào trước giờ ngươi luôn viết sai chữ này?”
“A, ha ha.” Hoàng Linh Vũ lúng túng cười, “Ta thấy bọn chúng đều là tính lạnh, còn có thể làm thuốc, cho nên mới cho là… ai hắc hắc hắc hắc….”
Mộ Dung Sí Diệm thở dài, sớm đã lấy tim sen một hạt ra, hạt sen trong vắt, nhỏ nhỏ, để trên ngón tay hắn đưa tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, nói: “Há miệng.”
Hoàng Linh Vũ từng có một thời gian bị người xem như bệnh nhân phục vụ đã quen, nghe bảo há miệng thì chính là tín hiệu phải uống dược. Y không sợ uống dược, còn cho rằng sớm chết sớm siêu sinh, càng huống hồ luôn để người ta đút cũng là chuyện hết sức xấu hổ, cho nên trước nay y đều tận sức rút ngắn thời gian đối phương đút thức ăn. Nói đơn giản, thì nghe được đối phương nói ‘há miệng’ liền lập tức há miệng còn thuận tiện dùng tốc độ chớp giật nuốt sạch thứ trước mắt đã trở thành một loại phản xạ có điều kiện.
Vì thế Mộ Dung Bạc Nhai trong lòng mới chậm trễ hô to không tốt, thân thể còn chưa kịp hành động, Hoàng Linh Vũ đã như chuồn chuồn dính nước cuốn ngón tay của Sí Diệm vào miệng. Chọc Mộ Dung Bạc Nhai tức trừng mắt, chẳng qua ván đã đóng thuyền, có nói cũng vô dụng, vì thế chỉ đành làm kẻ câm ăn hoàng liên.
Hoàng Linh Vũ nếu nghe Sí Diệm sùng bái như thế, đương nhiên muốn tỉ mỉ phẩm vị.
Cảm giác đầu tiên chính là__ không ngờ không đắng! Chậm rãi ngậm lấy, dịch bên trong thấm ra__ cư nhiên là ngọt, ngọt như nước đường.
Chỉ là vị ngọt rất mát, giống như vị đạo mật hoa còn chưa bị ong hút lấy, như dịch nước trông suốt cất trong phòng đợi được ngắt lấy.
Tim sen… mật hoa… Tử Vân Anh….
__
[Đừng bị những gì viết trên sách, những gì người khác nói, những gì ngươi nhìn thấy che phủ… nếu muốn biết chân tướng, thì phải không ngừng truy vấn, bức ép, cho tới khi chân tướng đó không thể không quay đầu, đối diện với sự bức bách của ngươi!]
Hoàng Linh Vũ đột nhiên bị ý niệm vừa lóe lên trong đầu chấn kinh. Y ngây ngây ngồi đó, cho tới khi Mộ Dung Bạc Nhai có chút bất an gọi y.
“Ta không sao, ta rất khỏe. Thật sự rất ngọt.” Khóe môi Hoàng Linh Vũ lộ ra nụ cười, nói để an ủi Mộ Dung Bạc Nhai.
“Vậy đây là cái gì?” Ngón tay Mộ Dung Bạc Nhai lướt qua mặt Hoàng Linh Vũ, khi đưa tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, y phát hiện là dịch thể trong suốt.
Mộ Dung Bạc Nhai xoay người Hoàng Linh Vũ lại, thần sắc nghiêm túc, tuy không hoảng loạn, nhưng ít nhất là khẩn trương, “Rốt cuộc chuyện gì lại khiến ngươi nghĩ tới xuất thần như vậy, ngay cả mình có biểu tình gì cũng quên mất.”
Q.3 - Chương 168
Mộ Dung Sí Diệm được Trình Bình dẫn tới chỗ khác ngủ, tâm ý thỏa mãn mang theo túi lớn được chủ nhân cho là chiến lợi phẩm__ thức ăn mỹ vị.
Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ nằm trong lều trướng, hai người kéo đệm lại sát nhau, lấy chăn phủ lên cả hai. Hoàng Linh Vũ nằm nghiêng trong chăn, ôm chặt Mộ Dung Bạc Nhai, cũng bị hắn ôm kín kẽ.
“Ta lúc ở đại học là học khảo cổ… chính là rất gống kim thạch học hiện tại. Lão sư gặp chúng ta, bài học đầu tiên chính là hoài nghi__ chúng ta thấy được, nghe được, chuyện trên thế giới đa dạng nhiều loại, chỉ có không ngừng hoài nghi, phủ định, mới có thể từ trong đó tìm được chân lý… những cạm bẫy người khác lạm dụng, những lý luận bị người thổi phồng thành thần thoại, đều là phí lời. Vì trong ba thành chân lý có xen tạp bảy thành dối trá, như vậy những tri thức ngươi học được đều biến thành những điều ngụy biện che mắt bịt tai người.”
“Vậy hắn quả thật là một lão sư tuyệt vời.”
“Giáo trình của chúng ta bên đó, còn có thể đặt tiến trình lịch sử nhân loại vào một cái khuôn cố định. Chẳng hạn như loại hình quốc gia nào là xã hội ăn thịt người, loại hình quốc gia nào là xã hội công bằng chính nghĩa a, đều có một bộ lý luận riêng… cho nên hắn bảo chúng ta quên hết toàn bộ quyển sách đó. Ngươi cho là thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai nỗ lực suy nghĩ lời của y, tuy rất nhiều từ ngữ đều không mấy quen thuộc, nhưng tựa hồ đã từng nghe Diêm Phi Hoàng nói qua, lại thêm trải nhiệm mấy năm nay, cũng chậm rãi có thể lý giải được ba bốn phần. Cuối cùng hắn lắc đầu nói: “Ta không biết tình hình bên đó của các ngươi, cho nên không dám nói bừa. Nhưng thế giới bên này của chúng ta, từ cổ chí kim, thiên hạ phân thành các nước, hình thái khác nhau, chế độ bất đồng, nếu nói nhất định tạo một cái khuôn đem những quốc gia có loại hình đa dạng nhét vào, thì cũng quá gượng ép.”
“Lão sư của ta cũng có cách nói như vậy, hắn nói hình thái xã hội kỳ thật là sản phảm từ ý nghĩ của con người, ý nghĩ của con người là thiên biến vạn hóa, cho nên căn bản không thể dùng một khuôn mẫu nào để cố định. Nhân loại vĩnh viễn là thứ thiện biến.”
“Ta có thể lý giải lời ngươi nói, nhưng tại sao điều đó lại khiến ngươi buồn?”
“Buồn? Không, ta không phải vì cái này, chỉ là đột nhiên nhớ tới rất lâu về trước khi cùng Diêm Phi Hoàng tranh luận mà thôi. Lúc đó chúng ta mới vừa quen biết, Diêm Phi Hoàng còn là kẻ liều lĩnh. Hắn thuộc phái ‘khuôn khổ’, ta theo chủ nghĩa ‘không khuôn khổ’, ha ha.”
“…Kẻ liều lĩnh, khó tưởng tượng quá.”
“Hắn thích xem sử sách, nhưng vẫn còn là kẻ ngoại môn, cho nên chúng ta tranh chấp rất kịch liệt. Ngươi biết, loại tranh luận vấn đề học thuật này cãi xong thì là cãi xong, cũng sẽ không tổn thương hòa khí, cho nên chúng ta luôn cãi rất dữ.”
Mộ Dung Bạc Nhai hơi hung tàn siết chặt tay ôm eo Hoàng Linh Vũ: “Sao cứ mãi vòng vo, vẫn còn thanh niên đã mắc phải chứng lải nhải của người già, nói trọng điểm.”
“Rồi rồi.” Hoàng Linh Vũ cười nói, “Lúc đó ta đã đưa ra một ngoại lệ kinh điển, ép hắn không thể cự cãi.”
“Nga?”
“Ta nói với hắn, sao người khác nói gì ngươi cũng luôn tin như vậy, còn chuyên nghe lời người chết, lời người chết nói sớm đã quá thời rồi, hơn nữa thói quen xấu đi theo sau mông người ta không tốt chút nào. Hắn liền dựng râu trừng mắt phản bác, ngươi lúc nào thì thấy ta ‘người ta nói gì thì tin cái đó’… ta liền đưa ra chuyện không lâu trước đó. Chúng ta cùng thuộc một đội thực tập dã ngoại, vừa khéo bị sắp xếp cùng trong tổ đi nhặt củi nhóm lửa nấu cơm. Ta hái rất nhiều hoa chuông, mang về phân cho mọi người ở trại ăn. Diêm Phi Hoàng thì ngốc nghếch hỏi ta, tại sao dưới đáy nhụy hoa có giọt mưa, còn có vị ngọt.”
“Giọt mưa… đó không phải là mật hoa sao?”
“Đó đương nhiên là mật hoa.” Hoàng Linh Vũ không nhịn được hừ hừ cười lạnh, “Tên ngu ngốc đó cứ ngang bướng cự cãi với ta, nói mật hoa không phải không có màu, nó phải là màu hoàng kim, hơn nữa nó rất quánh, có vị đạo kỳ quái.”
“Vị đạo kỳ quái… mật hoa có vị đạo kỳ quái gì.”
“Sau đó ta mới hiểu, hắn từ nhỏ đã trưởng thành ở thành phố, gia thế tốt, ăn đều là mật ong được tinh chế kỹ lưỡng. Hắn nói loại mật ong ‘có vị đạo kỳ quái’ đó, là mật do ong mật hút nhụy hoa Tử Vân Anh ủ thành. Đợi khi giải thích rõ ràng cho hắn, lại phải lấy mật Sơn Trà cho hắn nếm thử, mới đập nát được luận điệu kỳ quái mật là do ong mật hút nhụy Tử Vân Anh tạo ra__ Đầu tiên, mật ong tuy là do nhụy hoa ủ ra, nhưng hai thứ này sẽ không giống nhau. Thứ hai, cùng là mật ong, nhưng từ Tử Vân Anh, Sơn Trà, cây vải, đều có vị đạo khác nhau.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn không bao giờ dám cãi như vậy cùng ta nữa, nghe thấy ta dẫn ra cái này liền không cam lòng quay đầu bỏ đi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian